Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

BẠN CÙNG GIƯỜNG




Đừng vội nghĩ khác, bạn nhé. Bạn cùng giường ở đây đúng hoàn toàn về nghĩa đen nhưng vô cùng trong sáng. Đấy là tôi muốn nói đến một người bạn ba năm cùng giường thời đại học của tôi -  bạn Nguyễn Hồng Liên,  quê ở Hương Sơn, Hà Tĩnh.
 
Người bạn cùng giường của tôi thời sinh viên đấy. 
Năm 1967, vượt qua bom đạn với quãng đường sáu bẩy trăm cây số, Hồng Liên đến Gia Lương, Hà Bắc để học thứ tiếng Rutski day dứt, mà  tôi thích gọi là thứ tiếng của Puskin hơn là của Lê-nin vĩ đại. Hồng Liên được xếp vào ở nhà bác Hốt với tôi và Dẩn ở Bình Lục, Nam Hà. Tôi gọi Liên là bạn cùng giường vì khi ở sơ tán, bác chủ dành cho 3 chị em một giường, khi về Hà nội tôi với Liên vẫn một giường tầng, Liên tầng trên, tôi tầng dưới. Những hôm rét buốt hai chị em thường ngủ chung, lấy chăn dạ của tôi làm đệm, đắp chăn bông của Liên, ôm nhau ngủ ấm áp vô cùng.
 
Hồng Liên là người trực tính, thẳng thắn nhưng hết sức khoan dung độ lượng, luôn quan tâm chăm sóc bạn bè.  Hai chị em thân nhau nhưng luôn lo lắng cho Dẩn, cô bạn có hoàn cảnh kinh tế khá hơn nhưng có sức khỏe yếu hơn. (Tội nghiệp Dẩn! Cầu mong bạn bình yên thanh thản nơi suối vàng!). Mọi người hay bảo dân miền trong "cá gỗ" thế này thế kia, nhưng tôi tự thấy mình "cá gỗ" hơn Liên nhiều. Một chi tiết mà tôi phục Liên mãi, dám ra chợ Đò ở Kênh Vàng mua hẳn một con gà về chiêu đãi bác chủ và mấy chị em. Thời đấy khó khăn, ăn chẳng đủ no, có nằm mơ cũng chẳng dám, vậy mà được ăn thịt gà hẳn hoi. Miếng ngon nhớ lâu, bữa cơm gà đặc biệt ấy theo tôi suốt cả cuộc đời.
 
Hai chị em hay tâm tình kể chuyện nhà, chuyện xóm cho quên nỗi nhớ gia đình. Tôi rất thích những buổi chiều quê Liên, bà con chòm xóm tụ tập uống nước chè xanh, ăn cu-đơ hay củ khoai, củ sắn, mộc mạc giản dị thân tình biết bao. Tôi ở phố thị làm sao có được cảnh ấy. Chị em tôi với anh chị Liên đều coi tôi và Liên như người trong nhà. Mỗi khi Liên về quê nghỉ hè, tôi không quên gửi cho Oanh, Hiền, Phương là các em gái Liên ít vở học sinh. Sau này Oanh học ở Nga về, lại dạy ở Đại học Tổng hợp trường tôi, làm cho tình thân thêm gần gũi. Hiền và Phương cũng thế, sau này mới gặp, nhưng thấy thân thiết như chị em gái vậy. Có lần Liên và Trân còn về quê nghèo phố thị Vân Đình của tôi, phải đi bộ ba cây số từ bến xe ô tô sơ tán về nhà. Thấy nhà tôi nghèo, bố thì mất, lại đông chị em, Liên càng thương tôi nhiều hơn.
 
Ở sơ tán, xa nhà, thiếu thốn tình cảm kinh khủng. Vì thế mỗi lần chị Huệ hay anh Tộ của Liên đến thăm là chúng tôi mừng quên nhớn. Anh trai, chị gái Liên đến, đồng nghĩa với việc chúng tôi được chăm sóc nhiều hơn, cả vật chất lẫn tinh thần. Chị Huệ coi tôi như em gái, thủ thỉ chuyện trò khuyên nhủ đủ điều. Chị bé nhỏ, mắt to, lông mi cong dài, mặt lấm tấm tàn hương, mái tóc quăn trông dễ thương trong bộ quân phục gọn gàng. Dưới mắt tôi chị thật đẹp, thật hiền. Chỉ buồn cười cái cách chị nhảy lên đạp xe trông rất ngộ, chân chị với với, mãi mới tới cái Pê-đan làm tôi và Liên cứ cười ngặt nghẽo mãi. Vậy mà chị đã đi rất xa, rất xa... Anh Tộ trông đẹp, hiền nhưng sao tôi thấy anh nghiêm thế, cao xa vời vợi, không dám gần. Có lần, một hè ở nơi sơ tán, hai chị em dám lên Thái Nguyên thăm anh. Đó là lần đầu tiên tôi biết thế nào là núi là rừng, là khu gang thép Thái Nguyên, khu công nghiệp số một của đất nước thời đấy.  Bọn tôi còn dám bắt tàu hỏa đi xuống tận Hải Phòng thăm người bà con nào đó của Liên. Đó cũng là lần đầu tiên tôi biết thế nào là biển với thành phố Hoa Phượng đỏ có bến cảng ngày ấy thấy lam lũ đói nghèo. Cũng là lần đầu tiên tôi biết có con dạm trông hơi giống con cua và được ăn các món dạm xào chua ngọt và dạm nấu canh mồng tơi. Chỉ nhớ dạm có nhiều màu hơn cua nhưng không thể sánh với cua đồng quê mình được. 
 
Tốt nghiệp, tôi ở Hà Nội, Liên lên mãi Thác Bà làm phiên dịch. Loanh quanh một thời gian Liên về dạy trường Kiến trúc trên trục đường Nguyễn Trãi gần trường Tổng hợp của tôi. Chị em thân càng thêm thân. Ở gần nhà nhau, hai chị em thường xuyên qua lại, nhất là những dịp Tết Nguyên Đán, hồi bọn trẻ còn nhỏ, lúc thì Liên kéo cả chồng con sang nhà tôi, lúc thì tôi cho cả nhà sang nhà Liên ăn Tết. Ngày ấy nghèo, ăn uống chẳng mâm cao cỗ đầy gì, nhưng tràn ngập tình thương mến vui vẻ. 
 
Con trai Liên, cháu Thông trước đây thường bảo mẹ và cô sao giống nhau thế, có hai con trai như nhau, nhà có ba mặt đường giống nhau (dù diện tích mặt bằng nhà Liên gần gấp đôi nhà tôi), cả hai đều có con chưa chịu lấy vợ...Giờ thì hai chị em hơi khác nhau rồi. Anh Khiêm chồng Liên đã đi xa, cháu Thông lấy vợ có hai con. Liên lên chức bà nội bận rộn suốt ngày. Tôi thì mải đi theo công việc thiện nguyện mà tôi tìm thấy ý nghĩa mới, niềm vui mới trong cuộc đời. Hết dạy lớp Hy vọng cho các bé bị mắc bệnh hiểm nghèo phải chữa trị lâu dài ở BV mỗi tuần một buổi, lại tranh thủ dành những thời gian thích hợp đi quyên góp, phân loại, sắp xếp đóng thùng chuẩn bị cho những chuyến đi vùng cao, đến với những em bé nghèo chưa đủ áo ấm và bữa ăn chưa có thịt. Dẫu ít gặp nhau hơn, nhưng trong tôi luôn có một chỗ nồng ấm dành cho người bạn cùng giường một thời năm nào, người bạn từ thuở tóc còn xanh, còn đẹp với một tình cảm thật trìu mến, thật thiết tha. 
 
Người bên phải là bà nội Hồng Liên bây giờ, vẫn đằm thắm đáng yêu như hồi nào.

BẠN DẨN



 
Chuông điện thoại reo. Nhấc máy trả lời, nghe không rõ hỏi xin lỗi ai ở đầu dây thì nghe hình như nói là Luận đây. Suy ra thì đúng hơn vì dịp đó hội 8G lớp phổ thông của mình đang hẹn nhau gặp mặt thể theo nguyện vọng của thầy giáo chủ nhiệm Hoa Thế Đán yêu quý của chúng mình mà mình và Dung được phụ trách công việc hậu cần. 
 
Luận là một cô bạn cùng lớp 8G ở mãi bên Gia Lâm. Chắc là Luận gọi nên mình vồn vã chào, hỏi thăm sức khỏe thì nghe thấy tiếng trả lời “Mình đang sắp chết đây”. Ngạc nhiên quá mình bảo “Cậu đùa đấy à”, thì người ở đầu dây bên kia bảo” Thật đấy, mới đi Trung Quốc chữa bệnh, sau về 108 và bây giờ thì về nhà”. Mình bảo sao cậu không báo cho các bạn để mọi người đến thăm, chia sẻ động viên. Người đó nói báo cho Hồng Liên rồi. Đến đây thì mình mới vỡ lẽ ra đó là Dẩn, một cô bạn học cùng đại học từ thời ở Cấp Điền, Cấp Thuỷ, Gia Lương, Hà Bắc mà bây giờ đổi tên là Dẫn, thay dấu hỏi thành dấu ngã chắc để mọi người khỏi nghĩ đến cái nghĩa không hay của từ này. Ngày xưa các cụ đặt tên thường tránh tên hay, tên đẹp để cho dễ nuôi mà.
 
Chân ướt chân ráo từ khắp mọi miền của Tổ Quốc vượt qua bom đạn lũ học trò vừa tốt nghiệp phổ thông cấp III đến tập trung ở Lôi Châu, Thuận Thành, Hà Bắc để học Đại học Ngoại ngữ. Đầu tiên mình được xếp vào học Tiếng Trung Quốc, có lẽ vì Phòng Đào tạo thấy kết quả học Tiếng Trung Quốc ở phổ thông của mình cũng khơ khớ chăng. Thực lòng mình chỉ thích học Tiếng Anh nên liều mạng đến gặp các thầy ở phòng Đào tạo xin chuyển sang Khoa Anh. Các thầy bảo Khoa Anh ba tháng nữa mới tập trung, chỉ có thể học Tiếng Nga được thôi. Nghĩ đến quãng đường bom đạn dài giằng giặc mà sợ, mà ngại ngùng nên tặc lưỡi thì Tiếng Nga vậy. Thế là trở thành sinh viên lớp 3N67 học ở Cấp Điền trong số bốn lớp của khóa ấy. Mình được bố trí ở nhà bác Hốt cùng với Hồng Liên quê ở Hương Sơn, Hà Tĩnh, người trở thành cô bạn thân thiết suốt từ năm 1967 cho đến tận bây giờ và một cô bạn nữa ở Bình Lục, Nam Hà chính là Dẩn.
 
Dân thời chiến thật tốt cho những người ở tận đẩu tận đâu đến ở vô tư, không một chút đòi hỏi. Bây giờ phần lớn mọi thứ đều phải quy ra thóc. Bác chủ nhà mình ở có hoàn cảnh khá éo le. Ông chồng sống với vợ lẽ ở ngoài bãi, một mình sống với con trai nhỏ tên Điếm chừng mười hai mười ba tuổi. Mình cứ buồn cười vì hôm đầu tiên Điếm cứ gọi chúng mình là các cô bé sinh viên. Thỉnh thoảng cậu bé còn cho các chị ổi nữa. Ở nhà bác chúng mình chỉ giúp bác quét nhà quét cửa, đun nước uống hàng ngày, gánh nước khi nước trong bể vơi và đi chặt đay khi đến mùa thu hoạch. 
 
Ba chị em ở với nhau khá hòa thuận, nhưng mình thân với Hồng Liên hơn bởi tính cách thẳng thắn chân tình của bạn. Dẩn thì quả thực cũng rất tội vì ngay từ thời ấy cũng không được khỏe lắm. Có lẽ vì một phần do sức khỏe, một phần vì nhà cũng có kinh tế khá nên Dẩn thường báo  một suất cơm nữa để ăn thêm. Thường chúng mình hay đi lấy cơm từ nhà ăn về để ăn ở nhà. Lấy bốn suất cơm về thì sẻ một suất cơm vào chiếc ca cho Dẩn. Chẳng hiểu Dẩn không bằng lòng điều gì đó, không may đến tai Hồng Liên, thế là mỗi khi lấy cơm về Liên xúc cơm vào ca lèn hết sức tới khi không lèn được mới thôi, tới khi Dẩn phải phát khóc lên. 
 
Bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười quá và cũng chỉ muốn phát khóc lên. Thương Dẩn và thương cho tất cả chúng mình nữa. Chao ơi là đói! Đói triền miên, đói khủng khiếp! Đói! Đói! Đói! Nhưng cấm được kêu đói. Kêu là bị đem ra kiểm điểm. Bao thanh niên cùng tuổi còn phải xông pha nơi trận mạc, chiến đấu với quân thù, hy sinh đổ xương máu mà ở đây chúng mình  được nhà nước cho đi ăn học như thế này là ưu ái lắm rồi, còn kêu ca nỗi gì. Nhưng đói vẫn là đói, thanh niên đang tuổi ăn mà chỉ có ít cơm độn khoai khô với tí canh rau đen kịt mầu chảo gang và hoặc là tí cá, hoặc là tí đậu, hoặc sang lắm có tí thịt mỡ bèo nhèo. Có đợt ăn bánh bao triền miên. Không hẳn là bánh bao mà là bột mỳ nắm lại luộc lên có mầu xam xám, ném chó chó chết liền.
 
 Nhớ có lần Trần Quang Ích, sau là thư ký của ông giám đốc Thủy điện Sông Đà, đói quá đi qua sân nhà dân, nhặt một bắp ngô của dân, bị phản ánh thế là bị kiểm điểm, khổ ơi là khổ. Thú thực là có khi đói quá, không học được chúng mình thi thoảng cũng ăn vụng một vài miếng khoai lang khô của bác chủ để ở góc nhà. Xin bác tha tội cho chúng con, bé dại xa nhà và đói quá. Nhưng  có đôi lần cũng được ăn tươi. Lần thứ nhất đó là đi lao động ở Lôi Châu phải đi qua cánh đồng, Na là dân miền trũng ở Lý Nhân, Nam Hà phát hiện ra có rất nhiều ốc nhồi ở chân các đám bèo, thế là cả bọn thi nhau bắt được một rổ to tướng. Chẳng có mỡ miếc gì hết, xin bác chủ tí muối và mấy quả khế chua đun lên ăn, mà sao thấy ngon quá trời. Mình dám chắc không có đặc sản nào thời nay ngon bằng. Lần thứ hai là một lần đi chợ Đò, Kênh Vàng, Hồng Liên chắc mới nhận được tiền bố hay anh Tộ cho, dám mua hẳn một con gà về giết thịt mời cả bác chủ cùng ăn. Một bữa ăn ngon khó có thể quên. Đúng là miếng ngon nhớ lâu là thế. 
 
Nhớ một hôm chẳng hiểu vì sao Dẩn bị đau bụng khủng khiếp. Liên cõng nó đi vòng quanh nhà dỗ dành đủ kiểu mà nó chẳng đỡ gì cả, chỉ khóc kêu trời. Đêm tối rồi, chẳng biết làm gì, mình sợ quá sang nhà anh My lớp trưởng nói anh xem có cách gì giúp Dẩn với. Anh sang và quyết định phải đưa Dẩn đi bệnh viện ở Thứa cách Cấp Điền bẩy cây số. Lấy chăn làm võng, anh My và Đẩu khiêng cáng, còn mình và Hồng Liên cầm đèn lẽo đẽo chạy theo sau. Tới bệnh viện người ta khám và bảo giun chui cuống mật. Họ cho thuốc uống, mấy tiếng sau thì đỡ. Đến sáng cả bọn lại lếch thếch kéo nhau về. Một phen hú hồn hú vía. May mà không sao cả. 
 
Năm ấy Dẩn bị học lại. Chúng mình ít có điều kiện gặp nhau. Sau này ra trường, mình cũng chẳng biết Dẩn đi làm ở đâu. Cách đây bốn, năm năm gặp Dẩn trong đám cưới con Hồng Hải mới biết Dẩn làm việc trong quân đội, nhưng hiện tại nghỉ việc, vẫn hưởng nguyên lương vì phát hiện bị ung thư đã được hai năm rồi. Mình và Hồng Liên có đến thăm Dẩn một lần. Dẩn mua được căn hộ chung cư ở Văn Quán. Cũng mừng cho Dẩn, nhất là bệnh vẫn vậy không tiến triển gì thêm. Trông Dẩn thậm chí còn hồng hào xinh đẹp hơn thời sinh viên.
 
 Một hôm, Hồng Liên gọi điện báo Dẩn dạo này yếu lắm rồi,  mình và Hồng Liên rủ nhau đến thăm. Trông bạn nằm trên giường với ống truyền dịch thật đáng thương. Gầy gò da sạm hẳn. Nhìn thấy chúng mình, nước mắt Dẩn chảy dài làm mình lại nhớ đến hình ảnh cuối cùng của Ninh khi bạn ấy cũng bị ung thư nằm ở bệnh viện K. Cầm tay chúng mình bạn ấy cũng nước mắt chảy dài. Con trai mà phải khóc là điều hiếm thấy. Ninh muốn nói mà không nói được nên chỉ biết khóc trông rất thương tâm. Dẩn ít ra vẫn còn nói được. 
 
Vậy là đã năm năm bạn phải sống chung với căn bệnh quái ác ấy rồi. Thế là kiên cường lắm đấy. Nắm bàn tay xương xẩu gầy guộc của bạn, đưa cho bạn chiếc phong bì, bạn ấy bảo không cần phải thế vì lương của bạn ấy mỗi tháng hơn năm triệu kia. Thôi thì chỉ một chút tấm lòng của chúng mình. Giá như có thể gánh đỡ nỗi đau cho Dẩn thì chúng mình cũng sẵn lòng chìa vai ra gánh đỡ. Biết làm sao, mỗi người một số phận. Dẫu gì thì con cái Dẩn cũng đều trưởng thành, xây dựng gia đình cả rồi. Phải chi bạn được khỏe mạnh, nghỉ hưu vui vầy cùng con cháu và hàng năm đi hội khóa Nga văn 67 cùng chúng mình thì sung sướng biết bao! 
 
Thôi, trời cho cái gì thì hưởng cái đó. Một khi Chúa Trời gọi ta về với Chúa, thì ta cũng thanh thản mà đi, nhẹ lòng mà đi. Biết đâu ở nơi ấy, cuộc sống của ta lại chẳng tốt đẹp hơn, an lành hơn và hạnh phúc hơn cõi đời hiện tại này chăng? 
 
Khi viết những dòng này về Dẩn, thì bạn đã ở thế giới bên kia rồi. Nơi vĩnh hằng ấy, chúng mình chỉ còn biết cầu chúc bạn hãy yên nghỉ ngàn thu. Chúng mình vẫn luôn nhớ về bạn đấy, Dẩn ạ!

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

45 NĂM, NGÀY ẤY VÀ BÂY GIỜ

           
Năm 1969 tại sân trường ĐHNN Hà Nội            
Năm 1969 tại nhà đổ ĐHNN Hà Nội
           
Năm 1997 phía sau Đại học Tổng hợp Hà Nội
           
Xuân 2004 ở Hồ Tây
          
Năm 1997 tại Hội trường Viện Thông tin Y học, Hà Nội
          
Xuân 2004 tại Hồ Tây
          
Xuân 2011 tại Hòa Bình

          
Mọi người say sưa ngắm nhìn những hình ảnh trôi dần theo năm tháng trong giai điệu những bài hát Nga của một thời để mà thương mà nhớ.(Xuân 2012)

         
Năm 2012 hội khóa tại nhà hàng Thăng Long 201 Âu Cơ Hà Nội


        
Mở đĩa CD Mỹ tặng, ngắm nhìn những hình ảnh trôi dần theo năm tháng, nghe lại những giai điệu Nga nồng nàn xao xuyến dìu dặt ngày nào, lòng cứ thấy rưng rưng tràn đầy thương mến, Nga văn 67 ơi, sao mà yêu đến thế! Bao nhiêu kỷ niệm cứ dồn dập ùa về của một thời để mà thương mà nhớ!


Lớ ngớ, ngơ ngác, vượt qua bom đạn chiến tranh, mấy chục cô bé cậu bé là chúng mình ngày ấy, cùng nhau tụ tập thành một khóa N67, ăn ở học hành nơi sơ tán Cấp Điền để ngày nay cứ như anh em một nhà dẫu chẳng thường xuyên gặp nhau nhưng luôn nhớ về nhau với tình cảm nồng thắm thương yêu để rồi mỗi khi Tết đến Xuân về ta lại có một ngày bên nhau ôn lại chuyện xưa cả điều dễ nói và khó nói...

Ngắm nhìn nhau, chia sẻ niềm yêu thương dâng đầy là cảm xúc khó tả của bất kỳ thành viên N67 nào. Ngày ấy trẻ trung, sôi nổi, háo hức bước vào đời và giờ đây mái đầu ai tóc cũng điểm màu sương gió của thời gian. Cười bảo nhau có lẽ chẳng đứa nào còn giữ nguyên răng. Nghĩa là chúng mình chẳng còn trẻ trung, khỏe mạnh tràn ngập sức sống như ngày nào nhưng tình yêu dành cho nhau càng đong đầy, chín chắn và sâu lắng... Nghe Bằng, Nghĩa, Định, Toàn hát, sao thấy nhớ Ninh, Lượng, Hồng! Rồi thêm nhớ anh Liểu, anh Khánh, Đức, Thuấn, Dẩn trong giây phút cúi đầu tưởng niệm, cảm thấy các bạn như đang hiển hiện hòa vào không khí ấm cúng thương yêu của N67 hôm nay.

Thời gian cứ trôi trôi, cuộc đời mỗi người đều có lúc thăng trầm, hầu hết đều đã lên chức ông, bà, nhưng những giây phút bên nhau, dành cho nhau vẫn thấy êm đềm đáng nhớ. N67 ơi, lại hẹn mùa Xuân năm sau nhé! Hãy vui vẻ khỏe mạnh yêu đời để cuộc đời thêm nhiều ý nghĩa! Hơn bao giờ hết ta càng thấy thêm mến yêu nhau khi cùng hòa vào nhau cất cao bài ca " Cuộc sống ơi, ta mến yêu người!" với tình yêu ngập tràn bất diệt " Cả tình yêu trao cuộc sống / Mãi mãi ta mến yêu người dù năm tháng qua / Cả tình yêu trao cuộc sống / Mãi mãi ta hiến dâng Người tình yêu thiết tha / Đèn rực sáng trên trời cao / Là khi ta chân khẽ đưa thong thả bước về / Ta càng thấy yêu con người / Mong cuộc sống ta mỗi ngày sẽ tươi thắm hơn..."

Tạm biệt nhé, N67 ngày ấy và bây giờ mến thương ơi!

Ngô Anh Thơ

TRANG WEB NGA VĂN 67 _ MỘT SÂN CHƠI THÚ VỊ

Suốt từ hôm qua đến giờ lòng cứ lâng lâng vui sướng như bắt được một cái gì đó còn quý hơn cả vàng. Chả là Mỹ nhắn tin bảo vào trang ngavan67 sẽ có trang web của khóa mình. Chiều qua bận dạy lớp học Hy vọng ở BV Nhi Trung ương nên tối mới vào đọc được. Trời ơi, thật là tuyệt! Cần gì phải kỷ yếu kỷ iếc cho tốn công tốn của. Thế là từ nay chúng tôi, N67 đã có một sân chơi vô cùng thú vị.
 
Nhìn lại bản thân và bạn bè của 44 năm về trước mà lòng cứ rưng rưng tràn đầy thương nhớ. Hàng loạt những kỷ niệm ào ạt trở về. Ôi, làm sao quên được những ngày nhập trường nơi sơ tán với những cơn đói triền miên. Tội nghiệp Ích, chỉ vì đói nhặt một bắp ngô ở sân nhà chủ mà bị họp kiểm điểm gay gắt. Làm sao quên được những ngày giúp dân đắp đê ngăn cho cơn lũ sục sôi định cuốn trôi cả làng. Làm sao quên được những buổi hành quân suốt đêm dưới ánh trăng suông cứ ngỡ mình là người lính đích thực. Làm sao quên được những buổi biểu diễn văn nghệ ở Lôi Châu của tốp nữ 3N67. Thực ra tốp nữ chúng mình chỉ mạnh ở khoa Nga thôi. Còn so với cả trường thì còn chạy dài. Nhưng có lần vì lý do gì đó tốp ca nữ được mời đi biểu diễn ở sân khấu toàn trường hình như lấp chỗ trống thì phải. Và thật không ngờ lại được giải thưởng làm chúng mình thấy kiêu ra phết. Đúng là một thời để thương một thời để nhớ, một thời đáng yêu nhất trong cuộc đời!
 
Thấy anh Học gửi một số bài thơ cho trang web mình cũng chợt nhớ bài thơ tặng sinh nhật Trân ở thôn Cấp điền năm 1967.

                Quà mừng sinh nhật chẳng có trao
                Viết mấy vần thơ để đón chào
                Chúc mừng bạn gái mười tám tuổi
                Lứa tuổi thanh xuân lớn như thổi
                Lứa tuổi thanh xuân độ nở hoa
                Trân ơi, chúc bạn luôn hát ca!
 
Mình gửi luôn cho Mỹ, Mỹ bảo mày nhớ ngày sinh của Trân à, hôm nay sinh nhật nó đấy. Ôi, một sự trùng lặp thú vị. Nào mình có nhớ đâu. Chỉ nhớ lại một kỷ niệm xa xưa thôi. Nhắn tin chúc mừng sinh nhật Trân, con chim sơn ca của 3N67. Cô nàng chắc cũng cảm động nhắn tin cảm ơn vì đã nhớ ngày sinh của mình. He he, tự dưng được hai bạn nghĩ tốt về mình mà mình đâu có được tốt thế bởi mình có một iu điểm là không thèm nhớ sinh nhật ai kể cả bản thân. Là một sân chơi thoải mái, ai có điều gì hay ho thậm chí tếu táo cũng có thể gửi Mỹ đưa lên trang web chia sẻ với mọi người. Nghĩ vậy nên mình gửi luôn bài Chúng tôi N67 viết trong blog hồi năm ngoái nói về cảm nghĩ chân thành của mình sau một chuyến hội ngộ du hí ở Bắc Ninh cùng với các bạn N67. Mình còn hứa với Mỹ tìm được tấm ảnh nào của N67 sẽ gửi cho Mỹ luôn. Nói là vậy không chắc còn gì không. Càng phục Mỹ, Trân, Hào, Phương giữ được những bức ảnh đen trắng thật đáng quý.
 
Cứ tưởng Mỹ thiết kế trang web này mình phục lăn. Nhưng khi biết anh Khoa chồng Mỹ tạo lập mình lại càng phục Mỹ hơn. Híc, Mỹ phải thế nào thì anh chồng mới hết lòng vì vợ đến thế chứ. Đáng nể quá! Dẫu thế nào thì mình cũng vô cùng cảm ơn Mỹ và anh Khoa đã tạo ra một sân chơi thú vị cho các cựu sinh viên Nga văn 67, Đại học Ngoại ngữ Hà Nội. Mọi người hãy ủng hộ sân chơi này nhiệt tình vào nhé. Mong đọc được nhiều tin vui của các bạn. 
Anh Thơ 17:51 14-12-2011

CHÚNG TÔI N67


 
N67 là mã tên của khóa học đại học của chúng tôi thời chiến tranh. Đơn giản nó chỉ là một khóa học đại học ngành Tiếng Nga vào năm 1967 của thế kỷ 20.

Vượt qua bao gian lao vất vả không chỉ là khoảng cách đường sá xa xôi, mà còn cả bom đạn rình rập không ai có thể ngờ, chúng tôi, những cậu Tú cô Tú từ mọi miền của đất nước, theo giấy gọi đi học đại học của trường Đại học Ngoại Ngữ Hà Nội, kéo nhau về Lôi Châu, Hiệp Hòa, Hà Bắc tập trung để bắt đầu một khóa học đại học ba năm vì thời chống Mỹ phải đào tạo cấp tốc. Chính vì thế mà sau này ra công tác rồi chúng tôi đều phải quay lại trường hoàn thành nốt hệ đại học 4 năm.

Chân ướt chân ráo đến Lôi Châu, chúng tôi được xếp vào 4 lớp có tên là 1, 2, 3, 4N67 học ở thôn Cấp Điền cạnh thôn Cấp Thủy. Và 3N67 là cái tên ghi lại dấu ấn thân thương thời Đại học của tôi, một thời gian lao vất vả nhưng không kém phần oanh liệt và tự hào. Ở nhà dân, ăn sân bếp tập thể để đi học ở lán là ba đặc thù cơ bản làm nên những ông Cử bà Cử thời chống Mỹ. Thời nay các bạn trẻ chắc khó mà hình dung nổi chúng tôi đã sống và học tập ra sao. Đói đủ thứ và đói triền miên. Đói ăn, đói mặc, đói tinh thần, đói kiến thức là những thứ luôn hành hạ chúng tôi tưởng như không thể vượt nổi. Đang tuổi ăn tuổi ngủ mà một chiếc bánh bột mì hấp lên rắn như đá với một bát canh rau muống "không người lái" (không có thịt) đen ngòm màu chảo gang là bữa ăn thường xuyên của đời sinh viên, thử hỏi sao không đói. Học ngoại ngữ mà có mỗi một cuốn giáo trình in Rônêô đen kịt, đài đóm chẳng có, toàn học chay làm sao mà giỏi cho được. Chả bù bây giờ, sách vở băng đĩa ê hề đi đâu cũng có thể mua được tha hồ học, thế mà vẫn có sinh viên chẳng chịu học. Nhớ nhà mong thư nhà khủng khiếp, có đâu như bây giờ hầu như sinh viên nào cũng có mobile chỉ cần alô một cái là mọi vấn đề tình cảm vật chất được giải quyết tức thì, gọn nhẹ dễ dàng và nhanh chóng. Ấy vậy mà chúng tôi thời ấy vẫn hăng hái say sưa học tập.

Chúng tôi còn tự tạo ra các hoạt động văn thể lành mạnh để bù đắp những thiếu hụt về tinh thần. Như một sự sắp đặt ngẫu nhiên, lớp N1, N2 mạnh về bóng chuyền, còn N3, N4 thì lại giỏi về ca hát. Không biết bao nhiêu bài hát tình ca, dân ca Nga và các bài hát thời chống Mỹ được chúng tôi hát lên với cả  trái tim trẻ trung, với cả bầu nhiệt huyết sôi nổi nhiệt tình và tràn đầy tình yêu cuộc sống. Ngoài học hành ra, chúng tôi thường xuyên tụ tập nhau lại để học hát và đi biểu diễn dưới sự dìu dắt dạy dỗ của thầy Vũ Thế Khôi và thầy Lê Đức Mẫn. Thời ấy tốp ca nữ chúng tôi rất nổi được các thầy các cô chú ý bồi dưỡng vô điều kiện. Nhớ có lần đói nấu cháo xu hào để ăn thì các thầy đến dạy hát , thế là 'bồi dưỡng" các thầy luôn bằng món cháo xu hào. Sau này có lẽ vì một số các bạn nam phải đi bộ đội ra chiến trường đánh Mỹ nên lớp 4N giải tán bị chia ra ghép với các lớp còn lại. Tốp ca nam với giọng ca Bằng, Ninh, Định, Lượng, tốp ca nữ có giọng ca Yến, Trân, Tân, Mỹ là những giọng ca tươi trẻ, khỏe, du dương một thời khó có thể quên.

Thế mà Ninh, Lượng đã đi xa... xa... thật xa... để lại trong chúng tôi một nỗi nhớ tiếc khôn nguôi... Nhất là Lượng, có thể nói là linh hồn của N67, bạn luôn quan tâm chia sẻ động viên nâng đỡ mọi người, mà sao bạn nỡ bỏ chúng tôi mà ra đi nhanh thế... Lại cả... anh Liểu, Khánh, Đức và Thuấn nữa... Quy luật khắc nghiệt bao đời của tạo hóa... Biết làm sao???

Tốt nghiệp đại học, mỗi người một phương, chủ yếu đi phiên dịch cho các công trình thủy điện Thác Bà, Hòa Bình và đi giảng dạy cho các trường Đại học.

Khoảng hai chục năm trở lại đây, chúng tôi, lúc này gọi chung là N67 không phân biệt N1, N2, N3, N4 gì hết, mới có điều kiện gặp gỡ tụ tập nhau để thăm hỏi sẻ chia buồn vui với nhau. Hàng năm cứ sau Tết vào Chủ Nhật đầu tiên sau Rằm, chúng tôi thường cùng nhau đi du lịch tham quan đâu đó, sau kéo về một khách sạn hay resort nào đó ăn uống nghỉ ngơi thư giãn và tâm tình.

Thời gian đầu tôi cũng tích cực tham gia, nhưng khoảng mấy năm gần đây vì những lý do riêng tư tôi rất tiếc đã không tham gia du lịch cùng các bạn.

Năm nay không vì bất kỳ một lý do nào, tôi nhất quyết tham gia với N67 của tôi và đã có một chuyến đi mỹ mãn: Đền Đô - Chùa Phật Tích - Resort Phú Sơn, Bắc Ninh với những ấn tượng mới mẻ thật đáng nhớ.

Và đây là hình ảnh của chuyến đi này:




 

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

CỰU SINH VIÊN KHÓA N67 DU XUÂN QUÝ TỴ

Một số hình ảnh hoạt động Hội Khóa N67 ngày 23-3-2013 tại Hà Nội

Xem video quay toàn bộ cảnh du xuân của khóa N67 chúng mình thấy cảm động quá, nhất là được nghe lại những ca khúc Nga thân thương. Yêu và nhớ các bạn quá. Chỉ còn cách cop lại những hình ảnh của buổi du xuân để làm kỷ niệm vậy. 

Ngày Hội Khóa năm nay có mặt gần 30 bạn, đặc biệt có một số bạn ở xa đã lâu mới tham dự và có anh Bái, một người anh nhiều tuổi nhất. Xin giới thiệu một số hình ảnh:


Tặng ảnh chụp năm ngoái
Bạn Dũng (Giống) lần đầu dự Hội Khóa
Gặp gỡ tại điểm hẹn
Đang làm gì thế này?
Trước cửa hàng gốm sứ Bát Tràng
Anh Bái vẫn phong độ
Người trẻ nhất Hội
Hội trưởng luôn bận rộn
Camera man chuyên nghiệp
Bà tranh thủ chăm cháu
Xếp về biệt thự mới!
Cặp đôi hoàn hảo
Những giọng ca vàng
Chợt tỉnh!
Sắp phải chia tay, hẹn ngày gặp lại