Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

NGÀY XƯA ƠI!




Mồng Năm Tết về quê Vân Đình giỗ bố, rảnh rỗi đi dọc phố Vân Đình ngắm nhìn "phố nhỏ, ngõ nhỏ, nhà tôi ở đó" mà lòng xốn xang bao kỷ niệm tràn về. Đây dòng sông tuổi thơ một thời ngụp lặn. Đây nhà thờ soi bóng lòng sông với tiếng chuông chiều ngân nga ngân nga gợi nhớ một thời êm ả. Đây quán Ông Đô với cây gạo mỗi tháng Ba về hoa đỏ rực cả góc đền và mấy đứa trẻ chúng tôi gom nhặt hoa thành xâu chuỗi. Đây Đình Nồi nơi chúng tôi chơi trốn tìm, tập trận giả hay bầy trò bán hàng. Cái phố nhỏ thơ mộng ấy nay còn đâu, cả hai bên dãy phố treo toàn đèn lồng Tàu trông như phố lai Tàu hay phố "Đèn Đỏ" khiến ta thấy chướng tai gai mắt, chưa kể những chữ Tàu ấy là chữ gì, thấy trên mạng bảo là chữ "Thành phố Tam sa" làm ta càng thêm bức xúc. Cái Cống Chỗ với kiến trúc cổ có hai thành cong cong là nơi chúng tôi những đêm hè trăng thanh gió mát ra hóng gió sau một ngày nóng nực bức bối giờ còn đâu nữa. Nó đã bị người ta thay đi bằng một cây cầu xấu nhất hành tinh. Và dòng sông êm đềm thì bị ô nhiễm toàn rác thải vô tư xả xuống giết chết dòng sông thơ mộng của chúng tôi rồi. Thật tiếc do bất cẩn toàn bộ số ảnh chụp bị mất tiêu. Nhất định hôm nào về quê sẽ chớp lại những kỷ niệm một thời. Nhớ năm ngoái có viết một bài "Ngày xưa ơi!", nay đăng lại để lưu giữ những kỷ niệm một thời đã rất xa, rất xa rồi.


NGÀY XƯA ƠI!             
Ngày xưa, ngày xưa ơi 
Mới đấy đã qua rồi
Chỉ còn trong ký ức
Chỉ còn trong tiềm thức
Của một thời thơ ngây
Của một thời mê say
Ngày xưa, ngày xưa ơi
Sao ta thấy bồi hồi
Nhớ về ngày xưa ấy
Cuộc đời sao đẹp vậy
Vì ta có ngày xưa

Có những hôm trời mưa
Bà kể chuyện cổ tích
Cười rúc ra rúc rích
Trong chăn ấm ăn ngô
Những ngày nhà có  giỗ
Theo mẹ đi về quê
Chẳng bắt mẹ phải bế
Lon ton trên đường mòn
Giống như cô Lọ Lem
Đi gặp chàng Hoàng tử
Trong xiêm y lộng lẫy

Tháng Chín năm Năm Bẩy
Cắp sách học i- tờ
Những buổi đầu bỡ ngỡ
Cũng trôi qua thật mau
Chỉ nhìn trước nhìn sau
Đã tới ngày hái quả
Biết bao nhiêu vất vả
Đơm kết trái ngọt ngào
Mang bao niềm tự hào
Cho thầy cô và mẹ
Cả hương hồn của bố...

Ngôi nhà nơi Cống Chỗ
Oằn mình theo thời gian
Cõng vất vả cơ hàn
Đói nghèo và bom đạn
Mãi mãi vẫn chứa chan
Một thời bao kỷ niệm
Đầy ắp tình thương mến

Luôn làm ta xao xuyến
Về một thời đã qua
Gian khổ nhưng hiền hòa...
Ngày xưa, ngày xưa ơi!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét