Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015

VIẾT CHO HUYỀN THƯ KHI CON TRÒN HAI TUỔI (04)

CON HỌC NÓI

Tám tháng là con đã biết “ạ” chào mọi người. Chín tháng nói gì con có vẻ hiểu hết, đã biết “O”, “A” theo người khác. 10 tháng con biết bye bye chào mọi người khi chia tay. Chơi ú òa với em Ớt cũng biết nói ú òa theo em làm mọi người khá ngạc nhiên.


Bye bye!

Hơn 11 tháng tuổi, có lần con chơi/nghịch đàn, con còn cất tiếng gọi “Bà ơi!” đầu đời làm bà sung sướng lịm người mãi. Rồi con biết nghe nhạc, đập chân, tặc tặc lưỡi theo nhạc ra dáng lắm. Bà vẫn còn lưu video ghi hình con học nói và nghe nhạc đấy. Cứ nghe thấy tiếng nhạc ở đâu là con nhảy nhót, đong đưa theo nhạc. Có lần nhà ngoại con có việc mời thấy cúng đến, mọi người quỳ lễ chắp tay thành tâm nghiêm trang, riêng con nghe thầy cúng lấy cái chũm chẹ xèng xèng đập vào nhau chập chập cheng cheng, con cứ nghĩ là chơi nhạc, liền nhảy sex luôn làm mọi người phải cắn răng bấm bụng cho khỏi phì cười. Giờ nhắc lại mà bà vẫn cười chảy nước mắt đấy.

Ngày con 11 tháng 1 tuần con gọi hai chữ "Bà ơi!" đầu tiên đấy.

Ảnh từ video Cún đập chân tặc lưỡi nghe nhạc.

Con có trí nhớ khá tốt. Có những chuyện xảy ra hàng tuần, thậm chí hàng tháng, nói lại con vẫn nhớ. Hồi con 1 tuổi, xem ti vi chương trình động vật hoang dã, mỗi khi thấy con đại bàng bay trên màn hình, con đều kêu “Á á á...á...!”. Về nhà kể lại cho ông nội và chú nghe. Hàng tuần sau, khi nhà Cún ra chơi, chú bảo bà thử hỏi khi Cún thấy con đại bàng thế nào đi. Chưa kịp hỏi, con đã “Á á á...á...!” làm cả nhà đều buồn cười.

 Một buổi sáng bác Nguyệt mua cho ông ngoại cái mũ, con chơi một hồi cất đâu bà không biết, lúc ông về bà bảo bác Nguyệt mua cho ông mũ nhưng không biết Cún để đâu. Không nói không rằng, con chạy vào góc nhà lấy chiếc mũ ra bảo “Đây!”.

15 tháng con bi bô nhiều chuyện lắm. Hai bà cháu sau giấc ngủ trưa thường hay nằm trên giường trò chuyện các kiểu. Bà kể chuyện “Cô bé quàng khăn đỏ” xong hỏi lại “Cô bé quàng khăn đỏ đi trong rừng vừa đi vừa hát thế nào?” là con lại “Là lá la la là lá la...”. Hỏi tiếp “Thế con sói sau khi nuốt hai bà cháu cô bé quàng khăn đỏ, nó nằm ngủ nó ngáy thế nào?”, con nhắm mắt lại và  “Khò...khò...khò...” y như sói í. Còn sau khi kể chuyện “Hai con dê”, bà hỏi “Có hai con dê, một con mầu gì?”, con bảo “Trắng”. “Thế con dê kia mầu gì?”, con lại bảo “Trắng”. Bà nhắc “Mầu đen chứ”. “Không, màu trắng”- con cứ khăng khăng làm bà phải nhượng bộ “Ừ, thì cả hai con dê đều mầu trắng”. “Thế hai con dê này đi trên một cái gì?”. “Cái cầu”- con đáp lại nhanh chóng. “ Hai con dê không con nào chịu nhường con nào, kết quả là sao?”. “Ngã lăn tòm xuống sông”- Con thích chí cười trả lời. “Con có yêu hai con dê không?” - “Không”. Chả biết ở tuổi con đã hiểu hết ý nghĩa nội dung câu chuyện không, nhưng bà vẫn muốn có nhiều thời gian ở bên con, kể cho con nhiều câu chuyện như thế.

Hai bố con.

Hai mẹ con

Hai chị em.

Hai anh em.

Giờ thì con nói khá rõ ràng và thành câu dài đầy đủ thành phần ngữ pháp trong câu nữa. Muốn đi chơi biết hỏi "Bà nội có đi chơi với Cún không?", Muốn mở gói bim bim hay gói bánh là biết yêu cầu "Bà mở cho con!". Bà bắt phải thêm chữ "ạ " sau câu yêu cầu thì mới mở. Con biết quan tâm đến mọi người và luôn mồm "Bà nội/Bố/Mẹ đang làm gì đấy?" Hay "Bố giặt phơi quần áo cho Cún à?" "Cho con ra sảnh chơi với chị Mít đi"..... Đôi khi cũng nói trống không " Uống sữa!", "Bim bim!". Bà phải nhắc con nói thế nào thì mới nói "Bà cho con uống sữa ạ". Đưa cho định cầm luôn bà bảo con phải nói thế nào, thì cũng biết nói con xin bà ạ. Hôm ông bà vào chơi, thường thì bảo chào ông bà là chào ngay, nhưng lần ấy con cứ nhìn ông bà cười. Bố mẹ nhắc mãi con mới chào bà, Đến khi chào ông thì lại cười, bà phải làm động tác khoanh tay chào ông thì mới chịu chào theo. Bao giờ thì con biết khi gặp ai đến nhà chơi biết tự động chào nhỉ? Bao giờ cho con biết thưa gửi nói năng lịch sự lễ phép .đây? Phải dạy và uốn nắn thôi.

Thế mà chỉ một lúc sau là bi bô đủ điều, giở sách có tranh hỏi gì cũng biết. Còn hát thì luyên thuyên hết bài này sang bài khác tùy ý và còn biết vỗ tay nghẹo đầu bên trái bên phải trông rất ngộ và đáng yêu. Những lúc bà nhắc tên bài hát hoặc câu đầu tiên của bài là hát tiếp theo chứ không bắt đầu đâu. Đôi khi hát cũng lộn xộn lắm, nhớ được gì hát nấy. Hy vọng lớn thêm chút nữa sẽ hát gãy gọn đàng hoàng hơn.

Hát hết bài này đến bài khác.

Biết chỉ các hình ảnh và nói tên các vật.

1 nhận xét:

  1. Hy vọng là cháu thứ hai cũng được bà viết tỷ mỷ như thế này.

    Trả lờiXóa