TÍNH CÁCH VÀ NGOẠI HÌNH
Kể từ sau chuyến thừ thiện
29-30/8/2013, bà ngày nào cũng vào chăm sóc mẹ con con ở khu đô thị Xa la. Nói
là chăm sóc chứ bà chỉ có mỗi việc nấu cơm hai bữa và giặt quần áo cho con vì hồi
ấy con chỉ có việc duy nhất là bú ti mẹ thôi. Trộm vía mẹ con khá nhiều sữa nên
cũng nhàn. Có mỗi điều mẹ con lúc nào cũng khư khư ôm con, khi nào con oe oe
cái, mẹ lại có ti nhét vào miệng con là con im re. Cứ thế nên con bện hơi mẹ lắm.
Có lần mẹ con đi thi tốt nghiệp cả ngày, bà ở nhà đúng là đánh vật với con. Con
chẳng thích bú bình chỉ khóc. Giá là bây giờ thì con đã luôn mồm: “Mẹ Hằng đâu?
Mẹ Hằng đâu rồi?”. Giá là bây giờ thì con tự tay mở tủ nói "Cún uống sữa" và tự tay bê cả hộp uống một lèo. Bà hết nựng con ru con mà chẳng mấy hiệu quả. May mà buổi trưa mẹ tranh thủ về cho con ti tí.
Bà chỉ nắm tay con say Hello là con nhoẻn miệng cười.
Bà nhớ con chỉ thân với bố mẹ và
bà nhất thôi. Con chuyện trò với bố trông rất chi tình cảm. Mỗi khi bà đến hay về
bà nắm tay con chào “Hello” hay “Good bye” là con có khi đang bú mẹ cũng ngoảnh
ra toe toét cười đáp lại. Có lần ông ngoại đến, ông để râu dài, con nhìn lạ, sợ
khóc thét lên. Chả bù giờ mỗi khi ôm ông ngoại con lại thích thú, âu yếm vuốt
râu ông. Mà chả cứ ông ngoại, với người lạ con chẳng theo chẳng cho bế. May sau
này con chuyển về ở nhà ngoại có nhiều người nên con cũng quen dần. Khi đã quen
và lớn thêm chút nữa thì con lại bạo dạn quá mức. Như bố con hồi nhỏ, đến nhà
ai cũng tự nhiên như ở nhà, đôi lúc làm bà thấy ngại quá.
Khi đẻ con ra, tóc con mềm mại lắm.
Thế nhưng từ sau lần cắt tóc đầu tiên, tóc con chẳng hiểu sao cứ dựng đứng như
quả chôm chôm. Có lúc tạo thành bờm ngựa giống hệt bố con hồi bé. Con giống bà
máu nóng, hơi tí là mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Bởi thế tóc hơi dài tí lại phải cắt
trọc. Mãi rồi tóc con cũng để dài ra và buộc túm được, nhưng con hay kéo bỏ
chun đi chắc vì khó chịu. Các nét trên khuôn mặt con thanh tú rất con gái nhưng
cái đầu luôn trọc lốc nên hầu hết mọi người lại tưởng con là con trai. Mà tính
cách hiếu động của con cũng giống con trai đến mức đi đâu chơi người ta đều bảo
bà mụ nặn nhầm con rồi.
Cứ làm như biết đọc thật í.
Con là Huyền Thư, bà mong con sẽ
yêu sách, thích đọc sách ngay từ nhỏ xíu. Lúc hai tháng rưỡi, con đã có thể cầm
sách (thực ra là bà ấn sách vào tay con) và giữ khư khư, mắt chăm chú nhìn như
thể biết đọc vậy. Thế mà lúc con một tuổi ngoài vài bức hình hy hữu con xem
sách làm như là đọc í, hầu hết con toàn xé sách, xé giấy làm bà cứ lo lắng sợ
sau này lớn lên con không thích đọc sách. May sao nhớn nhớn tí chút thì con cũng thích dùng bút vẽ linh tinh và cũng thôi không xé sách nữa.
Chơi một lúc là sẵn sàng xé ngay.
Xem Ipad của bố.
Tuy đẻ ra con có 2,6 kg, nhưng trộm
vía con phát triển bình thường, hơi chậm tí so với nhiều đứa trẻ. Năm tháng con
mới lẫy thành thạo, tám tháng mới biết bò, 10 tháng mới biết đứng, vịn vào xe đẩy
tập đi. Mãi 13 tháng con mới đi được. Giờ thì chạy nhanh bà chạy theo không kịp.
Em Kẹo hàng xóm bé như cái kẹo, trông còi cọc bé tí nhìn cứ thương thương, thế
mà 12 tháng bé đi nhanh phết. Ngay như em Gia Bảo con chú Tuấn đẻ sau con hơn
tháng, có 9 lạng thôi mà giờ cũng đã chập chững đi được mấy mét rồi. Các cụ nói
cấm có sai “Có đầu có đuôi, nuôi lâu cũng lớn” mà.
Con là người bảo thủ cứ giữ
khư khư ý kiến của mình. Mẹ là người chăm bẵm lo cho con từng tí, chú ý thay đổi
bữa ăn cho con khỏi chán, mua cho con bao nhiêu sữa các loại, chẳng mấy ngày lại
không mang về cho con bộ quần áo mới mặc dù con có cả một tủ chật đầy quần áo.
Tuy thế hỏi con yêu ai nhất, còn toàn trả lời yêu bố nhất. Ngay cả đang ti mẹ hỏi
yêu ai thì vẫn cứ bố nhất. Thỉnh thoảng lắm mẹ với bà mới được con nói yêu. Vụ
này chỉ có bố là người sung sướng nhất con nhỉ. Giờ lớn lên hỏi yêu ai, con vẫn nói yêu bố, ai nữa, con nói yêu mẹ, yêu ai nữa, con bảo yêu Ớt (là em con cậu ruột của con), hỏi yêu bà không thì lại bảo không. :( Bà làm bộ rỗi bảo thôi bà về đây, thì con lại vội nói "Con yêu bà". Dù có bị cưỡng ép nhưng bà vẫn thấy vui. :) Nhất là khi bà về thật thì con cứ ôm bà khư khư không cho về, bà vào thang máy rồi vẫn nghe con khóc theo ở ngoài mà thấy thương thương quá. Ước gì cả nhà mình ở chung một chỗ để lúc nào bà cũng được gần con chăm con thôi!
Con cũng láu tôm láu tép nữa. Lúc nào cũng thích vặn các nút, các vòi, nhất là vòi nước. Cứ đi qua vòi nước là lại lấy cớ rửa tay rửa tay để tranh thủ nghịch. Bà biết tỏng bài của con nên chỉ khi nào tay cần rửa thật thì mới cho đi rửa tay. Một hôm không hiểu sao tự dưng con lại gọi "Bà ơi, cháu yêu bà lắm!". Rất có thể con vận dụng từ câu "Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm" của bài hát "Cháu yêu bà" nhưng hôm ấy bà cũng thấy rung ring và bà cũng yêu con thật nhiều, con ạ. Quả thật bà thấy con cũng rất tình cảm nhé. Ra nhà ông bà, con luôn thể hiện tình cảm yêu quý ông bà. Đi ngủ hay thậm chi cho con đi tè đều kén chọn bà cơ. Đang chơi thấy ông về cũng ra theo ông đòi ông bế. Chỉ nho nhỏ thế thôi, nhưng nhận được tình yêu con trẻ, ông bà thấy thật cảm động vui sướng.
Từ ngày kết nối với camera lớp học con, bà lúc nào cũng mở ngày mấy lần để ngắm con cho đỡ nhớ. Quan sát thấy con vui đùa bà cũng yên tâm nhưng cũng thấy hơi lo lo. Con hiếu động quá luôn chân luôn tay không để yên lúc nào. Trong khi các bạn ngồi yên trên ghế thì con đá bóng hết góc này sang góc kia, cô bắt ngồi ghế chỉ được một lát lại chạy ra với đồ chơi trên giá nghịch ngợm. Bà chỉ lo con thành học sinh cá biệt thì chết. Nghĩa là phải rèn con theo kỷ luật giờ gì việc ấy chứ không thể tự do vô kỷ luật được đâu. Tuy vậy cũng có lần bà thấy cuối giờ học con cũng biết thu dọn đồ chơi cho vào rổ để lên giá gọn gàng. Hay sau giờ học bà cho chơi dưới tầng một, chơi bóng, lái ô tô và trượt cầu trượt. Bà để ý thấy con nhìn thấy rác là nhanh chóng lấy rổ nhặt nhạnh cho bằng hết để mang đi đổ. Vậy là con cũng có ý thức về vệ sinh môi trường rồi đấy. Cố gắng học những điều hay con nhé.
Con cũng có tính hài hước nữa. Một lần bà mang hoa quả cho con. Bóc một bát nhãn con ăn ngon lành. Khi ăn con đưa bảo bà ăn đi, bà chìa tay ra, con rụt lại cho lên mồm ăn luôn. Không chỉ một lần mà đến mấy lần con trêu bà như thế. Bà cũng sợ là con tham ăn, nhưng sau đó con lại lấy cả chùm nhãn đưa cho bà.
Con cũng láu tôm láu tép nữa. Lúc nào cũng thích vặn các nút, các vòi, nhất là vòi nước. Cứ đi qua vòi nước là lại lấy cớ rửa tay rửa tay để tranh thủ nghịch. Bà biết tỏng bài của con nên chỉ khi nào tay cần rửa thật thì mới cho đi rửa tay. Một hôm không hiểu sao tự dưng con lại gọi "Bà ơi, cháu yêu bà lắm!". Rất có thể con vận dụng từ câu "Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm" của bài hát "Cháu yêu bà" nhưng hôm ấy bà cũng thấy rung ring và bà cũng yêu con thật nhiều, con ạ. Quả thật bà thấy con cũng rất tình cảm nhé. Ra nhà ông bà, con luôn thể hiện tình cảm yêu quý ông bà. Đi ngủ hay thậm chi cho con đi tè đều kén chọn bà cơ. Đang chơi thấy ông về cũng ra theo ông đòi ông bế. Chỉ nho nhỏ thế thôi, nhưng nhận được tình yêu con trẻ, ông bà thấy thật cảm động vui sướng.
Được lên sân thượng là sung sướng.
Và thích nhất được vặn vòi nước.
Vào cửa hàng dành cho trẻ em là leo tót lên một chiếc xe đạp.
Đi học vui
Còn có một chuyện cứ làm bà lo mãi.
Đó là hôm hai bà cháu sang nhà bác Nguyệt chơi. Vì là nhà bác ruột nên con rất
tự nhiên, lấy nước uống vô tư. Chẳng may con tuột tay làm rơi vỡ cốc. Bà đã bắt
con xin lỗi rồi mà sau về nhà ông ngoại mách lại hỏi ai đánh vỡ cốc, con toàn bảo
Ớt rồi lại bảo chị Trang đánh vỡ. Bà giải thích mãi nhưng con vẫn bảo chị
Trang. Thế này là biết nói dối rồi, không dũng cảm nhận lỗi sau này lớn lên làm
sao. Mấy hôm sau hỏi ai mua áo đẹp cho Cún, con cũng lại bảo chị Trang mà rõ
ràng mẹ con mua áo cho con mà. Hay vì con yêu quý chị Trang nên cái gì cũng chị
Trang chị Trang chăng. Dù sao thì vẫn phải lưu ý chuyện này để dạy con phải biết
dũng cảm nhận lỗi khi có lỗi đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét