Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

ĐIỀU KHÔNG THỂ QUÊN


Hôm nay ngày 17 tháng Hai năm 2013 tức ngày 8 Âm lịch năm Quý Tỵ là một  ngày dân tộc Việt Nam đời đời không thể quên - Đó là ngày ông bạn láng giềng láng tỏi phương Bắc đã đưa quân xâm lược các tỉnh biên giới phía Bắc của Tổ Quốc chúng ta. Tôi không thể nào quên buổi sáng hôm ấy qua đài tiếng nói Việt Nam tôi đã lặng đi khi nghe cô phát thanh viên đọc lời kêu gọi cả nước đứng lên đấu tranh chống lại quân xâm lược bành trướng Trung Quốc, xót xa nghĩ đời mình vừa mới trải qua cuộc chiến chống Pháp, chống Mỹ, nay lại chống Tàu, rồi đời các con mình sẽ ra sao, lại dấn thân vào cuộc chiến tranh tàn khốc phi nghĩa này chăng. Tôi càng không thể quên bởi trong cuộc chiến này đứa em trai tuy đã 20 tuổi nhưng bé bỏng yếu ớt nhất nhà cũng lên đường lên biên giới. Nhớ hôm hành quân qua Hà Nội em tranh thủ tạt vào nhà chào anh chị và các cháu, anh rể dúi vội vào tay em cân đường hộp sữa, tôi chỉ biết rưng rưng nước mắt thương em.

Chiến tranh mà, bao giờ cũng khủng khiếp. Bạn tôi kể cả nhà em ở Sa Pa đã lôi thôi lốc thốc gánh gồng bồng bế nhau đi chạy loạn gian nan khổ sở như thế nào và khi về không còn một chút tài sản ra sao bởi quân xâm lược đi tới đâu tàn sát cướp của giết người tới đó vô cùng dã man ghê sợ. Cũng may quân dân ta đã anh dũng đánh trả một cách ngoan cường quyết liệt buộc chúng phải rút quân trả lại bình yên cho đất nước chúng ta. Em trai tôi may mắn thoát chết trên con đường rút chạy theo đơn vị, chỉ bị ngã xuống một hố địa chất sâu 17 mét và bị chấn thương đốt sống vĩnh viễn mang thương tật suốt đời. Em mãi mãi là mối quan tâm lo lắng về sức khỏe của cả nhà. 

Trong cuộc chiến này để giành thắng lợi, hàng chục ngàn chiến sĩ khác đã không may hy sinh anh dũng nơi biên cương. Tôi còn nhớ rất rõ cùng với một em sinh viên tên Diễn, khoa Triết đưa các con tôi đến Giảng Võ xem triển lãm về cuộc chiến tranh biên giới với những hình ảnh quân xâm lược cướp bóc giết hại dân lành và những hình ảnh chiến sĩ ta vô cùng gan dạ kiên cường đánh Tàu. Tôi đã vô cùng tự hào chỉ cho các con tấm hình lớn em Nguyễn Hải Đăng người quê tôi là dũng sĩ diệt Tàu thời đó.

Vậy mà lâu nay dường như người ta đã để cho cuộc chiến trên biên giới và những chiến sĩ hy sinh ấy đi vào quên lãng. Ai có thể quên, nhưng dân tộc Việt Nam không thể quên. Học tập em Nguyễn Thông, một học sinh cũ của tôi, sáng nay tôi đã thành kính thắp lên ba nén hương trên bàn thờ Tổ tiên để tưởng nhớ tới các chiến sĩ - những người con ưu tú của Tổ Quốc đã hy sinh anh dũng trong cuộc chiến ở biên giới phía Bắc, biên giới phía Tây Nam và Trường Sa, Hoàng Sa. Các chiến sĩ  đời đời sống mãi trong tâm khảm những người con Việt Nam và Tổ Quốc ta không thể quên cuộc chiến phi nghĩa mà ông bạn láng giềng láng tỏi đã gây ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét