Mùng 8 Tết Quý Tỵ,
các em sinh viên Văn khoa K17 Đại học Tổng hợp, tức các trò cách đây 40
năm của mình đến chúc Tết và tặng mình cuốn kỷ yếu "Một thời và mãi
mãi" của các em. Cuốn sách rất đẹp, trình bày khá công phu hội tụ hầu hết kỷ
niệm của thầy cô và trò K17 một thời trong thập kỷ những năm 70 của thế
kỷ trước. Bao kỷ niệm ùa về, thân thương ấm áp và hết sức nhân văn. Chỉ
dậy các em có một học kỳ, lại không phải là môn chính
trong khóa học, nhưng các em đã dành cho mình bao tình cảm yêu mến trân
quý làm mình thấy thao thiết bồi hồi xúc động. Đặc biệt Nguyễn Thông
một học sinh mà dù cho có ở phương trời nào thì mình vẫn nhận ra. Em có
viết bài " Cô Thơ" in trong kỷ yếu. Thực ra mình đã đọc bài này trong
Blog của em từ lâu. Trân trọng đăng lại trong Blogspot như một lời cảm
ơn em Nguyễn Thông nói riêng và cả khóa K17 Văn Khoa nói chung với tình
yêu sâu lắng nhất.
Cô Thơ
Từ khi là nụ, đến lúc thành hoa, chúng mình nhớ ơn chăm sóc của thầy cô. Hoa này em trồng trên ban-công nhà, em kính tặng cô.
Mình
vừa được “gặp” lại cô giáo cũ, sau 35 năm, cô Ngô Anh Thơ, giảng viên
tiếng Nga dạy mình và các bạn những năm đại học. Ôi quãng thời gian thật
là dài.
Gọi là
“gặp”, phải để trong dấu nháy nháy bởi hai cô trò mới chỉ liên lạc lại
trên mạng điện tử (online) chứ chưa phải trong thực tế (offline). Nhưng
như thế cũng mừng lắm rồi. 35 năm có phải cái chớp mắt đâu. Và mình thật
đáng trách, chính cô tìm ra trò trước, nhắc lại chuyện cũ, cô vẫn hiền
dịu thân tình như thuở sơ tán ven sông Cầu, như hồi quây quần tại khu
học xá Mễ Trì mà sinh viên thì được ở nhà xây còn giáo viên nhà tranh
vách đất.
Khóa
17 ngữ văn (72-76) có khoảng 130 sinh viên, bọn Hán Nôm chiếm 13 đứa,
bọn Ngữ khoảng hai chục, còn lại là Văn. Để học ngoại ngữ, đám văn lại
chia tiếp, số thì thụ giáo tiếng Nga, số thì tiếng Pháp, mình nhớ láng
máng hình như không có tiếng Trung (cái này phải hỏi kỹ lại ông Xuân
Ba). Văn phòng khoa lên danh sách, may nhờ rủi chịu. Một số đứa sau khi
biết phải học tiếng Pháp đã giãy nảy, đòi xin sang lớp Nga bằng được
(xin lỗi chị Sánh, chị Bé… nhé, các chị là học trò cưng của thầy mơ-xi-ơ
Lung, em chả dám động vào). Chả là tiếng Nga đang thịnh, đang thời
hoàng kim, “tiếng của Lenin”, mà đã Lenin thì thôi rồi, chúng con xin
kính cẩn biết ơn Người. Được cái học tiếng Nga có thuận lợi là sách vở
tài liệu nhiều, rẻ, cứ ra hiệu sách ngoại văn Tràng Tiền tha hồ chọn,
bán như cho, còn bọn tiếng Pháp thật tội, ngoài giáo trình của khoa, dễ
gì kiếm được sách ngoài.
Khoa
Văn có hai cô giáo tên na ná nhau, cô Thư và cô Thơ. Cô Thư là Đinh Lê
Thư, giảng viên ngôn ngữ, hồi tụi mình mới vào cô đang nổi lắm, trẻ mà
tài giỏi, lại thạo ăn nói. Mà theo mình, các thầy cô bên ngữ văn người
nào cũng hoạt khẩu, thầy Đinh Xuân Dũng, thầy Hà Minh Đức, cô Lê Hồng
Sâm… chẳng hạn; chỉ có thầy Kỵ (Lê Đình) là hơi chậm thôi. Vẫn nhớ cô
Thư dạy phần âm vị, cô dẫn thơ “Đưa người ta không đưa qua sông/Sao có
tiếng sóng ở trong lòng/Nắng chiều không thắm không vàng vọt/Sao đầy
hoàng hôn trong mắt trong”, mình ngồi dưới xuýt xoa hay thế, cảm giác
như lạc vào thế giới cực kỳ mê đắm.
Cô
Ngô Anh Thơ dạy tiếng Nga tụi mình từ năm thứ nhất, làm cái nhiệm vụ
khó khăn nhất là vỡ vạc đầu óc bọn phần lớn xuất thân nông dân như mình
để nhét thứ tiếng Nga cực kỳ hóc búa vào. Những là 3 ngôi, 6 cách, số ít
số nhiều, giống đực giống cái lại cả giống trung, dấu cứng dấu mềm, ôi
giời ôi, cứ là đánh vật. Lúc nào cũng lẩm nhẩm “khơ ra sô, sờ pa xí bơ,
vừa đi vừa đá vừa chen…” loạn cả lên. Cũng có không ít đứa thông minh,
năng khiếu ngoại ngữ nổi trội, như Nguyễn Huy Hoàng, Phạm Văn Bích,
Nguyễn Thị Minh Huệ… tiếp thu lời cô nhanh, bài tập cô ra nhoắng cái
chúng đã làm xong, còn phần lớn, mà mình thuộc diện "tiêu biểu xuất sắc"
nhất, lờ đà lờ đờ, ấm a ấm ớ, phát âm thì ngọng, ngữ pháp thì sai, dịch
Nga Việt bét nhè cả lên. Thế mà cô chả bao giờ giận, cứ nhẹ nhàng uốn
nắn, truyền đạt, từng tí từng tí, rồi cũng xong. Không có thời “đất vỡ
hoang” của cô Thơ, chắc sau này thầy Chế, thầy Khuyến bó tay với tụi
mình. Bây giờ mình mới dám thú thật, điều này cô Thơ chả biết đâu, cứ
các bài kiểm tra hoặc bài tập, mình lại chép của thằng Bích, sau đó anh
Vũ Lệnh Năng lại chép của mình. Thật trời có mắt, giờ thì chỉ còn thằng
Bích thông thạo tiếng Nga, còn mình và anh Năng tịt hẳn, 100%.
Cô
Thơ hiền lắm, có lẽ hồi ấy cô hơn tụi mình khoảng dăm tuổi, tức ngoài
đôi mươi chút chút nên coi tụi mình như em trong nhà. Cái Huệ thân với
cô hơn cả, còn thằng Huy Hoàng được cô quý mến nhất bởi nó thông minh
(thực ra thằng Bích thông minh hơn, nhưng thằng này nó sống khép kín còn
hơn cả theo Nho Phật Lão nên ít quan hệ, ngay bây giờ cũng thế, nó đã
giáo sư tiến sĩ từ hồi nảo hồi nào mà có mấy ai biết đâu). Mình nhớ có
lần buổi tối rủ thằng Ngô Văn Đồng lớp Ngữ, chồng cái Cúc, xuống thăm
cô, chủ yếu để hỏi mấy chữ mà mình không thể nào dịch được khi thầy
Nguyễn Văn Chế ra bài tập dịch bài thơ Cánh buồm của
Lermontov. Cô Thơ ở dãy nhà lá phía bên phải cổng chính, mỗi thầy cô
được phân một phòng nho nhỏ, tuyềnh toàng. “Nhà” cô gần khu tá túc của
thầy Đinh Xuân Dũng, cũng gần khu của các thầy cô khoa Sử như vợ chồng
anh chị Phan Đình Nham-Nguyễn Thị Từng. Sau này mình dạy cùng trường với
chị Từng, chị có nhắc đến cô Ngô Anh Thơ của mình, mình khoái lắm. Bữa
ấy cô đi vắng, thế là hai thằng ra quán cô Xuyến con bà bu ngoài cổng
làm đĩa kẹo dồi, mấy chén nước chè, hết buổi tối. Hôm sau giờ tiếng Nga
mình phải trốn, sợ thầy gọi thì có mà chui xuống đất. Năm 80 hay 81 gì
đó, thầy Chế từ Đại học Cần Thơ lên Sài Gòn tập trung tại trường Dự bị
đại học 2 tuần để đi tu nghiệp bên Liên Xô. Thầy ở nhà mình thời gian
đó, vợ chồng mình quý thầy lắm, mình kể lại chuyện đó, thầy cười khớ khớ
thật hiền thật vui.
Hôm
trước, cô vào blog của mình, cô bảo Thông ơi cô Thơ đây. Cô nhắc lại
chuyện hồi năm 2006 họp lớp họp khoa, lúc các bạn đến thăm cô thì mình
đang về Hải Phòng, tên Huy Hoàng gọi điện cho hai cô trò nói chuyện.
Mình bị chứng mất tiếng, chỉ khào khào chào cô. Kỳ này cô dặn nếu ra Hà
Nội nhớ ghé chỗ cô chơi, cô về hưu rồi, nhưng tuần nào cũng gặp Vương,
còn thị Huệ cũng hay điện thăm cô, anh Ngọc Hồng hay gọi cho cô, Huy
Hoàng ở xa gửi email, cái Đạm cái Hương con, cái Hà lâu không thấy tới.
Mình hứa với cô lần tới ra Hà Nội thế nào cũng đến thăm lại cô giáo cũ
của mình.
Giờ chỉ
ao ước, giá mà đám chúng mình được quay trở lại gần 40 năm trước, cùng
quây quần trong cái lớp học đào sâu xuống lòng đất bên bờ sông Cầu,
trong cái se lạnh cuối đông, để nghe cô Thơ giảng bài.
27.10.2011
Nguyễn Thông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét